Mới ngồi xem lại mấy bài viết trước, lúc mới chuyển vào ĐN. Tận hưởng bầu không khí trong lành, ăn uống và tập thể dục đều đặn. Giờ mình đã có một công việc tạm coi là ổn, ngày mai là ngày mình review probation với sếp. Mình nghĩ là mình sẽ pass, nhưng nếu mình ko pass, có lẽ mình không quá buồn. Vì mình sẽ về nhà. Mình nhớ nhà đến mức như vậy đấy! Đợt tháng 30/4 vừa rồi mình có về nhà 5 ngày, mình vui lắm. Được ăn cơm với bố mẹ, được về quê nội của mấy đứa cháu (chị mình lấy chồng xa nên lễ tết sẽ về quê chồng), chơi với chúng nó, ngủ cùng, nói chuyện. Đến ngày cuối cùng, buổi chiều mình bay, buổi trưa mình vẫn lên ăn cơm cùng, đến lúc mình đi, nhìn mấy đứa trẻ con mà mình cũng đã rơm rớm nước mắt, nhớ chúng nó. Thật lạ, trước đây mình cũng đi xa nhiều, nhưng không hiểu sao bây giờ mình mới cảm nhận được cảm giác nhớ nhà da diết như thế này. Thật ra nơi mình sống chỉ cách Hà Nội có hơn 1 tiếng đi máy bay, nhưng mình thấy không được gặp mấy đứa trẻ con thuờng xuyên thật buồn. Vừa rồi mấy đứa cũng vào đây vì gia đình mình có việc, rồi tiện thể đi du lịch ĐN luôn, ở đây đến gần một tuần, 2 đứa trẻ con mặc dù được ở khách sạn xịn xò nhưng tối nào cũng đòi về phòng mình ngủ, 3 dì cháu ngủ với nhau. Sáng đưa tụi nó ra biển, rồi đi ăn sáng, chiều đi tắm hồ bơi, tối đi dạo. Hôm cuối cùng lại cho hai đứa về phòng ngủ 1 hôm, mặc dù hôm sau mình phải đi làm sớm nhưng 2 đứa vẫn cứ đòi về ngủ, hôm sau dậy sớm cũng chấp nhận. Thế là lại tha lôi nhau về ngủ, bật Doraemon cho xem, rồi hôm sau dậy đèo tụi nó ra khách sạn để mình đi làm. Chiều cả nhà bay về nên mình ko kịp gặp nữa. Lúc đưa 2 đứa trẻ con về khách sạn mình lại khóc, buồn ơi là buồn! Tối về lại chỉ có một mình, hôm trước vừa ríu rít với nhau. Ban nãy có gọi điện cho mấy đứa, nó hỏi "Dì vẫn ở ĐN à, dì về HN đi" mà lại rơm rớm nữa. Chết thật, chả bị như thế này bao giờ. Không hiểu mấy bạn đi du học mà cách nửa vòng Trái Đất có bị homesick như thế này không, chứ mình gần xịt đây mà lần nào gặp 1 lúc rồi đi cũng buồn hiu hắt. Biết là mình chọn cuộc sống này, thành phố này nên mình sẽ tiếp tục cố gắng. Mình sẽ về thăm nhà thuờng xuyên. Trộm vía là cv này cho mình nhiều ngày AL hơn bình thường nên mình có thể về nhà lâu hơn. Dù sao thì, mình chỉ muốn viết ra để giải toả cái nỗi buồn thầm kín này, vì mình chẳng biết nói với ai. Nói ra thì xấu hổ, lớn đùng rồi còn khóc, còn yếu đuối. Nhưng đúng là, mình nhớ nhà nhớ gia đình nhiều lắm lắm. Chắc 2,3 tháng nữa sẽ thu xếp để về nhà 1 đợt nữa, rồi Tết tranh thủ về nhà sớm. Mong rằng cuộc sống trong này sớm ổn định, để mình đón mẹ vào chơi, mình vẫn muốn đưa bố mẹ đi Vedana Lagoon, mình đặc biệt thích chỗ đó. Mình tin rằng bố mẹ cũng sẽ thích. Và chiếc ghế massage nữa. Mình cũng muốn biếu bố mẹ làm quà Tết. Cố gắng phấn đấu nhé! Nhớ thì nhớ, buồn thì buồn, sau khi ngủ 1 giấc thật ngon, khi tỉnh dậy hãy tiếp tục sống cuộc đời của mình nha!!
Mới ngồi xem lại mấy bài viết trước, lúc mới chuyển vào ĐN. Tận hưởng bầu không khí trong lành, ăn uống và tập thể dục đều đặn. Giờ mình đã có một công việc tạm coi là ổn, ngày mai là ngày mình review probation với sếp. Mình nghĩ là mình sẽ pass, nhưng nếu mình ko pass, có lẽ mình không quá buồn. Vì mình sẽ về nhà. Mình nhớ nhà đến mức như vậy đấy! Đợt tháng 30/4 vừa rồi mình có về nhà 5 ngày, mình vui lắm. Được ăn cơm với bố mẹ, được về quê nội của mấy đứa cháu (chị mình lấy chồng xa nên lễ tết sẽ về quê chồng), chơi với chúng nó, ngủ cùng, nói chuyện. Đến ngày cuối cùng, buổi chiều mình bay, buổi trưa mình vẫn lên ăn cơm cùng, đến lúc mình đi, nhìn mấy đứa trẻ con mà mình cũng đã rơm rớm nước mắt, nhớ chúng nó. Thật lạ, trước đây mình cũng đi xa nhiều, nhưng không hiểu sao bây giờ mình mới cảm nhận được cảm giác nhớ nhà da diết như thế này. Thật ra nơi mình sống chỉ cách Hà Nội có hơn 1 tiếng đi máy bay, nhưng mình thấy không được gặp mấy đứa trẻ con thuờng xuyên thật buồn. Vừa rồi mấy đứa cũng vào đây vì gia đình mình có việc, rồi tiện thể đi du lịch ĐN luôn, ở đây đến gần một tuần, 2 đứa trẻ con mặc dù được ở khách sạn xịn xò nhưng tối nào cũng đòi về phòng mình ngủ, 3 dì cháu ngủ với nhau. Sáng đưa tụi nó ra biển, rồi đi ăn sáng, chiều đi tắm hồ bơi, tối đi dạo. Hôm cuối cùng lại cho hai đứa về phòng ngủ 1 hôm, mặc dù hôm sau mình phải đi làm sớm nhưng 2 đứa vẫn cứ đòi về ngủ, hôm sau dậy sớm cũng chấp nhận. Thế là lại tha lôi nhau về ngủ, bật Doraemon cho xem, rồi hôm sau dậy đèo tụi nó ra khách sạn để mình đi làm. Chiều cả nhà bay về nên mình ko kịp gặp nữa. Lúc đưa 2 đứa trẻ con về khách sạn mình lại khóc, buồn ơi là buồn! Tối về lại chỉ có một mình, hôm trước vừa ríu rít với nhau. Ban nãy có gọi điện cho mấy đứa, nó hỏi "Dì vẫn ở ĐN à, dì về HN đi" mà lại rơm rớm nữa. Chết thật, chả bị như thế này bao giờ. Không hiểu mấy bạn đi du học mà cách nửa vòng Trái Đất có bị homesick như thế này không, chứ mình gần xịt đây mà lần nào gặp 1 lúc rồi đi cũng buồn hiu hắt. Biết là mình chọn cuộc sống này, thành phố này nên mình sẽ tiếp tục cố gắng. Mình sẽ về thăm nhà thuờng xuyên. Trộm vía là cv này cho mình nhiều ngày AL hơn bình thường nên mình có thể về nhà lâu hơn. Dù sao thì, mình chỉ muốn viết ra để giải toả cái nỗi buồn thầm kín này, vì mình chẳng biết nói với ai. Nói ra thì xấu hổ, lớn đùng rồi còn khóc, còn yếu đuối. Nhưng đúng là, mình nhớ nhà nhớ gia đình nhiều lắm lắm. Chắc 2,3 tháng nữa sẽ thu xếp để về nhà 1 đợt nữa, rồi Tết tranh thủ về nhà sớm. Mong rằng cuộc sống trong này sớm ổn định, để mình đón mẹ vào chơi, mình vẫn muốn đưa bố mẹ đi Vedana Lagoon, mình đặc biệt thích chỗ đó. Mình tin rằng bố mẹ cũng sẽ thích. Và chiếc ghế massage nữa. Mình cũng muốn biếu bố mẹ làm quà Tết. Cố gắng phấn đấu nhé! Nhớ thì nhớ, buồn thì buồn, sau khi ngủ 1 giấc thật ngon, khi tỉnh dậy hãy tiếp tục sống cuộc đời của mình nha!!
Trụ sở: 16 Lê Hồng Phong - Ba Đình - Hà Nội.
Điện thoại: Văn phòng: 080 43162; Fax: 080.48924
Email: [email protected]
Bản quyền thuộc Cổng Thông tin điện tử Chính phủ